Trạm Kế Tiếp Hạnh Phúc
Phan_8
Trạm Thứ Tám : Hương vị ghen tuông
Phần 1
Cô đã từng vô số lần nghĩ đến cảnh tượng hai người gặp lại nhau, có lẽ do anh vẫn còn hận cô, có lẽ sẽ đối chọi gay gắt, cũng có lẽ hai người sẽ chẳng nói gì, sau đó ngơ ngẩn phát hiện ra yêu và hận trước đây đều đã như mây khói thoáng qua.
Có lẽ hai người có thể buông mọi thứ, làm bạn bè một lần nữa, có lẽ chỉ còn trân trọng lẫn nhau, từ nay về sau trở thành người dưng.
Cô đã nghĩ đến tất cả các loại khả năng, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới, anh cuối cùng đã quên cô… Anh thật sự đã quên sao? Hay anh đang cố ý chọc giận cô?
“Anh… không nhớ rõ em?” Mộ Tranh ngây ngốc hỏi, thần trí vẫn ngẩn ngơ.
“Cô là ai? Sao tôi phải nhớ cô?” Quang Hy trả lời rất vô tình. “Đây là nơi nào vậy? Tại sao tôi lại ở đây?”
“Nơi này là phòng của trưởng thôn, vừa rồi anh ở trên sân khấu bỗng nhiên bị ngất.”
“Tôi ngất đi?”
Quang Hy chau mày, thực không thể ngờ được, một chút phấn hoa đã tra tấn anh đến hôn mê bất tỉnh đầu óc choáng váng, anh lạnh lùng đánh giá xung quanh, nghĩ đến mình phải ở tại cái nơi chim không đẻ được trứng này để nghỉ ngơi một thời gian mà cảm thấy ảo não. Ánh mắt sắc bén chuyển hướng đến người phụ nữ trước mặt, anh giật mình, không nghĩ tới ở địa phương nông thôn này mà cũng có người có nhan sắc thanh tú như thế.
“Cô là ai?” Anh hỏi lại lần nữa, lời nói như đá rơi, lại lần nữa đánh vào lồng ngực Mộ Tranh khiến cô đau đớn.
Cô chua chát cười khổ:
“Tôi họ Lương, Lương Mộ Tranh.”
“Cô Lương.” Anh ngạo mạn gật đầu, giống phong thái Hoàng Đế chỉ định bề tôi:
“Trưởng thôn các cô đâu? Gọi ông ấy tới gặp tôi.”
Cô trừng mắt nhìn anh, vẫn không nhúc nhích.
“Cô không nghe tôi nói gì à? Tôi muốn gặp trưởng thôn các cô.”
“…”
“Cô Lương, Lương Mộ Tranh!”
Cô bất ngờ chấn động, khi anh gọi cả tên họ cô, trong chốc lát, dường như cô thấy được anh của ngày xưa, nhưng không phải, giờ đây ánh mắt anh nhìn cô không hề diễn trò độc ác hay thâm tình giống năm ấy, mà chỉ có lạnh lùng xa cách.
Anh quả thực không còn nhớ cô, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Tại sao lại không lên tiếng? Nông dân đều không có phép tắc như vậy à?” Anh không vui nhắc đi nhắc lại.
Chính anh mới không có phép tắc. Mộ Tranh nhíu mi, không hổ là Nhậm Quang Hy, anh vẫn lạnh lùng vô tình như trước.
Cô đang muốn lên tiếng thì trưởng thôn đã đẩy cửa đi vào.
“Mộ Tranh, ngài Luật sư tỉnh chưa?”
“Dạ, đã tỉnh rồi ạ.” Mộ Tranh đứng dậy tránh ra. “Đúng lúc anh ấy muốn tìm ông ạ.”
“Trưởng thôn, hôm nay cơ thể tôi không được thoải mái, tôi thấy lễ chào đón gì đó của thôn nên miễn đi.” Quang Hy thừa dịp đưa ra ý kiến, anh vốn chẳng thích có quan hệ thân thiết với đám thôn dân, hiện tại vừa hay có thể từ chối khéo.
“Đúng vậy, đúng vậy, kỳ thực chúng tôi cũng nghĩ như vậy.” Trưởng thôn nắm tay nịnh hót. “Cơ thể anh không thoải mái, vẫn nên nghỉ ngơi nhiều cho tốt, chúng tôi vừa thương lượng rồi, thôn nhỏ này cũng không có gì khách sạn linh tinh gì, vừa khéo nhà Mộ Tranh còn có phòng trống, xin mời anh tạm thời ở lại bên đó, cô ấy nấu ăn rất ngon, cũng có thể quan tâm ba bữa của anh.”
“Trưởng thôn, ông nói cái gì?” Mộ Tranh kinh ngạc. “Nhà của cháu mặc dù có phòng trống, nhưng mà…”
“Mộ Tranh!” Trưởng thôn nghe giọng cô không tình nguyện thì trừng mắt quở trách cô một cái. “Ngài Luật sư là khách quý của thôn chúng ta, chúng ta hẳn phải tận tâm tiếp đón anh ấy.”
“Nhưng…” Vì sao người phụ trách tiếp đón lại là cô chứ?
“Làm sao vậy? Cô sợ tôi ăn ở sẽ không trả tiền à?” Quang Hy đứng ngoài quan sát thái độ khước từ của cô, tâm trạng có chút khó chịu. “Yên tâm, tôi sẽ trả tiền, cứ quyết định như vậy đi.”
…
Để biểu đạt thành ý mọi việc đều phải hết lòng cố gắng của thôn mình, Mộ Tranh đành phải tiếp nhận trọng trách trưởng thôn giao phó, chiêu đãi vị khách đặc biệt bằng lòng đến “Cứu khổ cứu nạn” thôn Hoa Điền bọn họ ─ Ngài đại luật sư này đây.
Cô quét dọn sạch sẽ phòng khách, tự mình trải đệm chăn sạch sẽ, chuyển cái quạt điện duy nhất của nhà vào, lại kiểm tra từng đồ dùng thường ngày, cô cho rằng mình đã chuẩn bị hoàn thiện mọi thứ, nhưng Quang Hy vẫn soi mói đủ cách.
“Cái gì đây? Cái sạp à? Ngay cả giường ngủ nhà cô cũng không có hả? Lại muốn tôi ngủ ở đây? Còn nữa, nơi này không có điều hòa hả? Đêm ngủ chẳng phải chết vì nóng sao?’’
“Nơi này buổi tối rất lạnh, dùng quạt điện là đủ rồi.”
“Phòng tắm đâu?”
“Ở bên kia.” Cô chỉ về một gian phòng bằng sắt nhỏ cách ngoài cửa sổ khoảng chừng hơn mười thước.
“Cái gì? Chỗ đó là phòng tắm?” Quang Hy thể hiện vẻ mặt khó chịu.
Mộ Tranh trợn mắt:
“Yên tâm, bên trong có đèn có nước, tôi cũng đã dọn dẹp thật sạch sẽ, sẽ không làm anh ngạt thở mà chết.”
Trời ạ, rốt cuộc mình đã đến cái nơi quái quỷ gì thế này?
Biểu tình của Quang Hy rõ ràng đang viết như vậy, Mộ Tranh nhìn mà bĩu môi châm chọc, không hổ là đại thiếu gia sống an nhàn sung sướng, thế mà anh còn rõ ràng có biểu cảm cường điệu bản thân có thể chịu khổ nữa chứ.
“Cô hừ cái gì?” Anh nghe thấy cô hừ nhẹ khinh thường mà lông mày nhướn lên.
“Không có gì, nếu không có việc gì muốn nói thì tôi đi nấu cơm đây.” Mộ Tranh không để ý tới anh ta.
“Này, cô…” Quang Hy đột nhiên vươn tay nắm bả vai cô, trong phút chốc thân thể cô chợt run lên. “Sao cô phản ứng lớn vậy?”
Anh làm cô hoảng sợ.
Đúng vậy, tại sao cô lại kích động như thế? Mộ Tranh cắn môi, chính là thời điểm khi anh chạm vào cô, cô lại có cảm giác giống như có một luồng điện chạy trong người.
“Sau này không được tùy tiện chạm vào tôi.” Cô bướng bỉnh tuyên bố, không muốn anh nhận ra trái tim cô đang rung động.
Quang Hy nghĩ cô cho rằng mình là sắc lang nên cực kỳ khó chịu.
“Người phụ nữ này, đừng cho rằng tôi chiếm tiện nghi của cô chứ? Làm ơn, tôi thấy chướng mắt bà cô nông thôn như cô.”
“Tôi biết, anh có vị hôn thê xinh đẹp rồi còn gì.” Giọng nói cô có mùi chua xót.
Anh sửng sốt: “Cô biết Dĩ Thiến?”
“Luật sư Nhậm gần đây nổi tiếng như vậy, khắp nơi đều biết tin tức bên lề của anh.”
“Không nghĩ tới nơi này tuy hẻo lánh nhưng cũng không lạc hậu thông tin!” Quang Hy cười như không. “Nếu như vậy, thì cô hẳn cũng biết lần gần đây nhất tôi vừa được tạp chí bầu là người đàn ông độc thân hoàng kim nhất.”
“Vậy thì sao?” Giọng nói của cô lạnh lùng.
“Thì sao? Cô không biết có thể chiêu đãi tôi là vinh hạnh à? Đây chính là cơ hội tốt ngàn năm có một đó.”
Anh nghĩ rằng cô hy vọng xa vời bản thân sẽ là chim sẻ biến phượng hoàng sao? Mộ Tranh cười lạnh:
“Chính anh vừa rồi cũng nói, tôi chỉ là bà cô nông thôn, tự biết không trèo cao được loại quý công tử như anh, cho dù anh có được một trăm tờ tạp chí bầu chọn là người đàn ông độc thân hoàng kim thì cũng không liên quan đến tôi.”
“Cô!”
Quang Hy nổi giận, cô gái này có thái độ nói chuyện thật đúng là làm người ta bực tức, càng tức là, anh không hiểu tại sao lại cứ để ý đến cô.
“Không có việc gì nữa thì tôi đi chuẩn bị bữa tối đây.”
Cô không để ý tới anh đang chán nản mà nhanh chóng bỏ đi.
…
Cơn tức giận này kéo dài đến lúc ăn cơm chiều, nó cũng không ảnh hưởng đến niềm tán thưởng tay nghề của Mộ Tranh.
Anh vốn tưởng rằng ở vùng nông thôn sẽ không có nguyên liệu gì đặc biệt, nhưng mỗi món ăn trên bàn đều có đủ sắc hương vị, hơn nữa vừa khéo đều là món anh thích ăn. Anh ăn rất ngon miệng, liên tục thêm hai chén cơm.
“Chú người ngoài hành tinh ơi, chú ăn nhiều thật đó.”
Tiểu Lạc tò mò:
“Có phải đói bụng lắm không ạ? Chú đã quên bổ sung năng lượng thủy tinh sao?”
“Năng lượng thủy tinh gì cơ?” Quang Hy khó hiểu.
“Tiểu Lạc, đừng nói nữa.” Mộ Tranh ý bảo con đừng nói nhiều. “Chú ấy không phải người ngoài hành tinh đâu.”
“Thật sự không phải ạ?” Tiểu Lạc chu miệng:
“Nhưng trên tay chú ấy đeo đồng hồ liên lạc mẹ nói mà.”
Cái gì? Mộ Tranh giật mình, đến bây giờ anh còn đeo đồng hồ cô tặng sao? Cô nhìn phía tay Quang Hy, nhưng trên tay anh không có gì cả, cô bất chợt cảm thấy mất mát, tự giễu mình không nên có hy vọng gì.
“Là thật đó!” Tiểu Lạc nhấn mạnh. “Lúc trước con rõ ràng có nhìn thấy, là chú đã cất đi khi đến đây ạ.”
“Cháu nói nhiều quá.” Quang Hy buông đũa, có ý xấu trêu chọc. “Rốt cuộc là di truyền từ mẹ hay ba thế?”
Mộ Tranh rùng mình, chưa kịp đáp lời thì Tiểu Lạc đã nói leo:
“Ba cháu là người ngoài hành tinh đó chú.” Tiểu Lạc kiêu ngạo tuyên bố. “Ba hiện giờ đang trở về hành tinh để báo cáo nhiệm vụ, chờ ba giải quyết xong sẽ quay về Trái đất tìm cháu đó.”
Cái quỷ gì vậy? Quang Hy nhướn mày nhìn Mộ Tranh làm cô cảm thấy xấu hổ.
“Tiểu Lạc, đừng nói nữa, con mau ăn cơm đi. Nè, sườn xào chua ngọt con thích nhất đó, ăn thêm mấy miếng đi con.”
“Dạ.”
Tiểu Lạc rất nghe lời cố gắng ăn cơm, miệng đầy hạt cơm, Mộ Tranh lấy khăn tay dịu dàng lau miệng cho Tiểu Lạc, lại nhặt lấy hạt cơm bỏ vào miệng mình.
Mẹ con hai người không coi người bên cạnh ra gì, Quang Hy thấy vậy không hiểu sao trống ngực đánh nhanh hơn, anh cũng không biết mình đang cảm động cái gì, chỉ là hơn phân nửa trí nhớ trống rỗng chưa bao giờ chạm tới của anh dường như đã nhớ lại, tuy rằng anh và mẹ mình xem như quan hệ nhã nhặn, nhưng chung quy vẫn như cách một tầng mỏng không đụng chạm đến nhau.
Nhưng Mộ Tranh lại ôm đầu con mình, cưng chiều đứa nhỏ, Tiểu Lạc cũng làm nũng mà hôn hai má mẹ.
Cảnh thân thiết thế này làm Quang Hy không khỏi hâm mộ, thậm chí ban đêm đi ngang cửa sổ gian phòng của hai mẹ con, anh cũng không nhịn được mà dừng chân nghe bọn họ nhẹ nhàng nói chuyện, tuy rằng đều là những lời nói ngớ ngẩn linh tinh như là người ngoài hành tinh hoặc năng lượng thủy tinh, nhưng anh nghe mà mỉm cười.
Mình bị bệnh thần kinh à?
Nhận ra mình bị thất thố, Quang Hy rủa thầm trong lòng rồi vội vàng trở về phòng ngủ.
Hôm sau, Quang Hy chính thức bắt đầu phục vụ công ích, đến văn phòng cố vấn miễn phí cho người dân, trừ việc người dân tranh cãi ruộng đất, còn có không ít người xếp hàng chờ anh chủ trì công lý. Chẳng hạn như đứa trẻ nhà Trương Tam hái trộm quả mận thì nên làm gì bây giờ, Vương Ngũ luôn cãi nhau với vợ, hàng xóm cũng không thể kiện bọn họ làm ảnh hưởng trật tự à?
Đều là chút vấn đề lông gà vỏ tỏi nhàm chán, Quang Hy quả thực bị náo loạn đến nổi điên, nhưng vì tranh thủ tín nhiệm của người dân trong thôn để giúp cha vợ giải quyết rắc rối lớn, anh đành phải giả bộ bộ dạng sứ giả chính nghĩa, xử lý các việc tranh chấp theo lẽ công bằng.
Trong lúc đó, anh cũng nghe đến không ít lời ra tiếng vào về Mộ Tranh, người dân trong thôn biết anh hiện đang sống nhờ ở nhà cô, nên các bà tám có “thiện ý” cảnh báo anh, trăm ngàn lần đừng quá gần gũi với cô gái “không rõ lai lịch” kia.
“Cô ta ấy hả, sáu năm trước tới thôn chúng tôi, kết quả không đến mấy tháng đã to bụng, cũng không biết là của ai nữa.”
“Vốn mọi người đều nghi ngờ con trai dì Hoa, nhưng dì Hoa lại khăng khăng nói không phải, cũng phải thôi, nếu thật sự là con của Thác Dã thì đã sớm đưa Mộ Tranh lấy về nhà làm con dâu rồi.”
“Tôi nghe nói cô ta đi quyến rũ con nhà giàu, kết quả người ta không chịu nhận cô ta vào cửa, nên cô ta đành phải mang bụng bầu bỏ đi.”
“Đáng thương, bị đàn ông lừa.”
“Ai bị ai lừa còn không biết đâu! Nghe nói cô ta cũng không đứng đắn, bằng không một cô gái trẻ tuổi sao có thể chưa kết hôn đã mang thai? Đúng là bại hoại gia phong, chắc người nhà cô ta cũng bị mất mặt.”
“Được rồi, các bà đúng là bà tám mà, đừng ở đó nói huyên thuyên nữa.” Trưởng thôn nghe thấy rồi đi ra khuyên can. “Mộ Tranh cũng không đụng chạm tới các bà, mấy năm nay cũng chỉ trồng hoa bán hoa, nuôi sống bản thân với con à? Nói cô ấy không đứng đắn, vậy những năm gần đây, thôn ta cũng có không ít đàn ông muốn kết hôn với cô ấy, nhưng ngoại trừ Thác Dã, các bà xem cô ấy có gần gũi với người đàn ông nào khác không?”
“Cho nên tôi mới nói Thác Dã có vấn đề mà! Chỉ có dì Hoa đến chết cũng không thừa nhận con mình mê muội Mộ Tranh ─”
“Được rồi, đừng nói nữa!”
Bát quái đặc sắc dừng ở đây, nhưng Quang Hy đã nghe được quá nhiều, cũng càng tò mò về bà chủ cho thuê nhà hơn, hóa ra cô đúng là chưa kết hôn đã làm mẹ, còn bị lan truyền tiếng xấu với cái tên đàn ông Hoa Thác Dã kia.
Cô gái nông thôn này rất được hoan nghênh thì phải.
Quang Hy không vui suy nghĩ, tâm tình buồn phiền hờn dỗi không thể tiêu tan.
“Tiểu Lạc, Tiểu Lạc!” Mộ Tranh ở nhà tìm con, tìm mọi nơi mà không thấy nên hơi lo lắng:
“Thằng bé này lại đi đâu rồi không biết?”
Bởi vì sức khỏe của Tiểu Lạc rất đặc biệt, nên từ nhỏ cô đã dạy dỗ nghiêm khắc, không được chạy khắp nơi giống những đứa trẻ khác, chỉ có đôi khi Tiểu Lạc không nghe lời mới lén lút chuồn đi chơi.
“Tiểu Lạc, con không muốn tiêm năng lượng thủy tinh à!” Cô hắng giọng gọi, đi ra ngoài phòng, vẫn không thấy bóng con đâu, sau đó, cô nghe thấy phòng tắm có tiếng nước, thở dài một hơi rồi cười mở cánh cửa:
“Tiểu Lạc, hóa ra con ở đây…” Cô bỗng dừng lại, kinh hãi mở to mắt ra.
Trong phòng tắm, một người đàn ông lộ ra hoàn toàn, da thịt màu đồng, bọt nước đọng lại khóe mắt.
Là Quang Hy, anh đang tắm rửa, thân hình tựa như pho tượng Hy Lạp, đẹp trai mê người.
“Thì ra hứng thú của người mẹ độc thân là nhìn lén trai đẹp tắm rửa à?” Anh chế nhạo.
Mộ Tranh rùng mình, vội vàng dùng sức đóng sầm cửa lại, tay áp lên hai má nóng… Trời ơi! Cô vừa làm cái gì thế? Vừa thấy được toàn thân anh sao? Cô, cô, cô cô cô… Cái này là tội lớn đó!
Đang lúc cô không biết làm sao thì Quang Hy đẩy cửa, thản nhiên bước ra, nửa người dưới chỉ quấn một cái khăn tắm.
Cô sợ hãi xoay người đưa lưng về phía anh:
“Anh, anh mặc quần áo vào đi!”
“Phòng tắm của nhà cô nhỏ như vậy, tôi mặc quần áo sạch ở đâu đây?”
“Vậy anh… nhanh trở về phòng đi!”
“Xấu hổ gì chứ?” Cô càng e lệ, Quang Hy càng muốn trêu chọc cô. “Cô đừng nói với tôi, cô chưa từng thấy thân thể đàn ông đấy, con cũng sinh rồi, giả bộ trong sáng làm gì?”
“Anh…” Cô điên mất. “Ban ngày ban mặt tắm rửa làm gì?”
“Ai kêu mặt trời chỗ các người to quá làm gì? Trong phòng lại không có điều hòa, tôi không thích cảm giác toàn thân dính đầy mồ hôi.”
“Nhưng… Quên đi, tùy anh!” Cô tức giận còn muốn chạy thì anh đã giữ chặt tay cô lại. Cô lại nhạy cảm mà run cả người khiến anh không khỏi buồn cười:
“Gì chứ? Sợ tôi ăn cô vậy à?”
Cô nghe cái giọng điệu đùa giỡn này mà vừa thẹn vừa giận:
“Không phải đã cảnh cáo anh không được phép chạm vào tôi rồi sao?”
“Cô nghĩ tôi muốn chạm vào cô à?” Sắc mặt Quang Hy trầm xuống, tức giận khi cô nghĩ mình là sắc lang. “Tôi chỉ muốn nói với cô một tiếng, cô không phải đang tìm Tiểu Lạc à? Thằng bé ở chung với tôi.”
“Sao?” Cô ngạc nhiên quay đầu lại.
“Mẹ, con ở trong này.” Tiểu Lạc cười hì hì ló đầu từ trong phòng tắm ra. “Con tắm chung với chú người ngoài hành tinh ạ.”
“Hai người tắm chung?” Mộ Tranh ngây người, trong chớp mắt thấy một lớn một nhỏ ăn ý với nhau mà lòng có chút chua xót. “Tiểu Lạc, không phải mẹ đã nói với con đừng quấn chú Nhậm.”
“Không sao.” Quang Hy phóng khoáng tỏ vẻ không thèm để ý:
“Kỳ thật tôi phát hiện con cô rất thú vị.”
Tiểu Lạc thú vị? Mộ Tranh nhất thời kích động, không được, cô không thể để người đàn ông này gần gũi con, không thể mạo hiểm để bọn họ bồi dưỡng cảm tình:
“Mong anh về sau cách xa Tiểu Lạc ra một chút!”
“Cô nói cái gì?” Vẻ mặt Quang Hy thay đổi.
“Anh sẽ làm hư con tôi.” Cô tùy tiện kiếm đại một lý do rồi vội vàng kéo Tiểu Lạc. “Tiểu Lạc, đi với mẹ.”
“Nhưng…” Tiểu Lạc không tình nguyện, bé rất thích chú này.
“Này, người đàn bà kia! Cô bị sao vậy?” Quang Hy ảo não. “Tôi là ác ma hả? Hay là virus? Cô sợ tôi lây bệnh tật xấu cho con cô? Nghe nói bình thường cô không đưa Tiểu Lạc đi chơi, cô chăm sóc đứa trẻ thái quá rồi đó! Hiện tại nó đang đến tuổi hiếu động, nên cho thằng bé đi ra ngoài một chút thì có làm sao?’’
Sắc mặt Mộ Tranh trắng xanh. “Anh… Anh cái gì cũng không biết, dựa vào đâu mà dạy tôi?”
“Tôi không phải muốn dạy, chỉ là góp ý với cô thôi. Cô bảo vệ con thái quá, không bằng huấn luyện cho thằng bé tính độc lập.”
Vấn đề là, cô không thể không bảo vệ Tiểu Lạc, nếu không cô thực sự có khả năng mất con…
Mộ Tranh lặng lẽ nắm chặt bàn tay.
“Tóm lại, tôi dạy con tôi thế nào cũng không cần anh quan tâm!”
Phần 2
Đáng ghét! Người phụ nữ kia cho là anh muốn quan tâm sao? Nếu không phải Tiểu Lạc luôn quấn quít lấy anh thì anh cũng chẳng thèm nhiều lời như vậy.
Sau khi tranh luận với Mộ Tranh xong, Quang Hy càng nghĩ càng giận, vốn dĩ chuyện mẹ con bọn họ sống như thế nào cũng không liên quan tới anh, nhưng ở chung với Tiểu Lạcvài ngày, anh dần dần phát hiện kỳ thật Tiểu Lạc là một đứa bé thông minh, tuy rất hay quấn người khác và cả đầu luôn đầy ảo tưởng thiên mã hành không[1] cũng rất thú vị, nghe Tiểu Lạc nói về người cha ngoài hành tinh, làm anh cũng cảm thấy tràn trề hào hứng.
[1] Thiên mã hành không: Ngựa lướt gió tung bay, ý nói những việc không có thật.
Đương nhiên anh đoán được, đây là Mộ Tranh vì dỗ con nhỏ nên mới thêu dệt nên chuyện xưa, nhưng chỉ có tính trẻ con ngây thơ mới có thể tha thiết tin như vậy.
Tính trẻ con như này, anh đã mất từ rất lâu rất lâu rồi, không biết tại sao, có đôi khi nghe những lời nói ngây thơ trẻ con của Tiểu Lạc khiến anh đột nhiên có chút đau lòng.
Tiểu Lạc dù có được tình thương của mẹ, nhưng bé vẫn vô cùng khát khao tình thương của ba, có lẽ những đứa trẻ sinh trưởng trong gia đình mồ côi đều có cảm giác cô đơn khó nói thành lời.
Giống anh, cũng chỉ có mẹ, không có ba, thậm chí anh cũng không nhớ rõ dáng vẻ của ba mình ra sao… Ba có thương mẹ anh không? Ba con bọn họ đã từng có chút kỷ niệm gì hay không?
Anh không nhớ rõ, cái gì cũng không nhớ rõ, sau lần phẫu thuật sáu năm trước, thì anh đã mất đi nửa cái mạng, đầu óc cũng trở nên trống rỗng, anh không biết quá khứ của mình, tất cả hỉ nộ ái ố, tất cả đều không còn nữa.
Anh chỉ biết mọi thứ mình có đều do mẹ cho, nên anh luôn vâng theo kỳ vọng của mẹ, đi theo con đường mẹ anh đã vạch sẵn, anh cũng phải đền ơn Dĩ Thiến, bởi vì ở thời điểm anh yếu đuối bất lực nhất, cũng chỉ có cô dịu dàng chăm sóc anh, cổ vũ anh tỉnh lại.
Sáu năm qua, anh vẫn sống rất cô đơn, bề ngoài có vẻ hăng hái, nhưng trong lòng luôn cảm giác thiếu mất một thứ quan trọng, thứ quan trọng kia là gì, anh không biết, nhưng tình cờ, khi anh thoáng thấy Mộ Tranh dùng ánh mắt thương cảm nhìn mình, thì trái tim của anh sẽ không tự chủ được mà đập mạnh.
Anh phát hiện, bản thân mình đang để ý mẹ con cô, sống chung với họ nhiều thêm một ngày sẽ để ý thêm một phần.
Cho nên, anh mới nhịn không được mà mở miệng khuyên cô đừng quản Tiểu Lạc như vậy! Anh có ý tốt, nhưng người phụ nữ kia lại khăng khăng coi anh là kẻ lòng lang dạ thú, thật đáng ghét…
“Chú người ngoài hành tinh ơi, sao chú lại nhíu mày vậy?” Tiểu Lạc ở bên cạnh hồn nhiên hỏi. “Chú không vui hả?”
Quang Hy lấy lại tinh thần. “Chú nói này Tiểu Lạc, cháu không biết mỗi ngày không được đến trường mà cứ ở nhà đợi rất nhàm chán à?”
“Rất nhàm chán ạ.” Tiểu Lạc thừa nhận. “Nhưng có đôi khi anh Thác Dã sẽ đến chơi với cháu, hơn nữa bây giờ còn có chú người ngoài hành tinh nói chuyện phiếm với cháu nữa.’’
“Anh Thác Dã?” Quang Hy nhíu mày, chính là đối tượng trong chuyện xấu với Lương Mộ Tranh? “Sao cháu lại gọi anh ta là anh?”
“Bởi vì chú ấy là gấu bông của cháu ạ!” Tiểu Lạc đáp đương nhiên.
“Nhưng không phải chú ấy đang theo đuổi mẹ cháu sao?” Quang Hy dò hỏi.
“Làm sao có thể?” Tiểu Lạc kinh hãi. “Anh ấy là anh em của cháu, nếu ở chung với mẹ cháu thì chính là loạn luân đó!”
Loạn luân? Quang Hy cười nhạo, thằng quỷ nhỏ này không nên có cách nghĩ kỳ quái như vậy chứ? Nhưng anh thích!
Anh bất giác đưa tay lên nuông chiều xoa đầu Tiểu Lạc.
“Đôi khi cháu rất thông minh.”
“Tất nhiên rồi ạ.” Tiểu Lạc vui vẻ. “Bởi vì cháu là con của mẹ mà.’’
Người phụ nữ này đúng là tài giỏi, dạy đứa nhỏ không tệ, Quang Hy ngây người một lát. Đột nhiên ánh mắt chợt lóe:
“Đúng rồi, Tiểu Lạc, có muốn trượt patin không?”
Trước đây khi anh sắp xếp lại căn phòng của mình, từng tìm thấy một đôi giày trượt bám đầy bụi, không hiểu sao anh nghĩ mình cần phải giữ nó lại.
“Muốn ạ, muốn ạ!”
Tiểu Lạc gật gật đầu, bé đã từng nhìn thấy các bạn học ở nhà trẻ trượt patin, lúc đó bé rất hâm mộ:
“Nhưng mẹ nhất định không cho cháu chơi đâu.” Bé nhụt chí mếu máo.
“Kệ cô ấy! Mẹ cháu coi cháu như đứa trẻ mong manh dễ vỡ như thủy tinh cũng quá khoa trương rồi.”
Nói xong, Quang Hy kéo Tiểu Lạc đứng dậy:
“Đi, bây giờ chúng ta phải đi mua giày trượt rồi chú sẽ dạy cháu trượt.”
Cô không thấy Tiểu Lạc! Mộ Tranh hốt hoảng tìm kiếm cả trong lẫn ngoài nhà mà vẫn không thấy bóng con đâu.
Đứa nhỏ này lại đang ở đâu vậy? Cô vừa tức vừa vội, từ khi Quang Hy dọn đến đây, cô cảm thấy mình như là bà lão đang tìm con, có người đàn ông kia, Tiểu Lạc càng ngày càng ham chơi, cũng không ngoan ngoãn nghe lời giống như trước mà sẽ thỉnh thoảng phản kháng cô.
Lần này, sẽ không phải lại đi chơi lêu lổng với Quang Hy ở chỗ nào đó chứ?
“Tiểu Lạc, không phải mẹ đã cảnh cáo con rất nhiều lần sao? Nhất định phải tiêm năng lượng thủy tinh đúng giờ mà.”
Mộ Tranh nôn nóng, thấy sắc trời cũng đã tối, rốt cuộc không ở yên trong nhà chờ được, mà vội chạy ra ngoài tìm kiếm.
…
Tiểu Lạc đi giày trượt, vững vàng trượt về phía trước.
Quang Hy tán thưởng gật đầu, đứa nhỏ này đúng là rất thông minh, mới học một buổi chiều mà đã biết cách chơi rồi.
“Tiểu Lạc, chú buông tay ra nha.”
“Dạ.”
Tiểu Lạc gật đầu, anh buông tay ở phía sau ra, một mặt lung lay, một mặt dũng cảm tiến tới.
“Rất giỏi! Tiểu Lạc, cháu đã gần học được rồi.” Quang Hy cười vỗ tay.
Tiểu Lạc đang đắc ý, thì đột nhiên cảm thấy hoa mắt, gục ngã về phía trước, may mà đầu gối và khuỷu tay đều đeo đồ bảo hộ nên không đau lắm.
Quang Hy cho rằng đứa nhỏ chỉ là không vững nên té ngã:
“Không sao, cháu mau đứng dậy nhanh lên.”
“Dạ.”
Tiểu Lạc ngọ nguậy đứng dậy, cảm giác hoa mắt càng kịch liệt.
“Làm sao vậy? Con trai thì phải gan dạ lên chứ, tự mình đứng dậy đi.”
Quang Hy nhíu mày, đến gần Tiểu Lạc, lúc này mới phát hiện toàn thân bé đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt bất thường làm tâm anh căng ra:
“Tiểu Lạc, cháu bị sao vậy? Cháu có khỏe không?”
“Cháu…” Tiểu Lạc suy yếu nói không ra lời, tựa vào lòng anh mà thiếp đi.
“Tiểu Lạc!”
Quang Hy kinh hãi, nhất thời chân tay luống cuống, vội vàng ôm lấy đứa nhỏ về nhà, trên đường tình cờ gặp Mộ Tranh đang vội vàng tới, anh vừa thấy tình hình này, trong lòng tức khắc hiểu rõ.
“Đưa nó cho tôi.”
Cô đưa tay đỡ lấy Tiểu Lạc, nhanh chóng lấy ống tiêm trong túi ra, lập tức tiêm vào cho con.
Quang Hy ngây người nhìn hành động của cô:
“Cô đang làm gì vậy?”
“Anh không nhìn thấy sao? Tôi tiêm cho con.”
“Vì sao?”
“Bởi vì Tiểu Lạc bị bệnh tiểu đường rất nặng, phải tiêm insulin đúng giờ!” Cô kích động lớn tiếng, nỗi lo âu hóa thành phẫn nộ bùng nổ trước mặt Quang Hy:
“Cho nên không phải tôi đã nói không thể để Tiểu Lạc chạy loạn khắp nơi sao? Còn nữa, thằng bé cũng không thể vận động kịch liệt, anh có biết mình đã làm việc tốt gì không? Thiếu chút nữa anh đã hại chết Tiểu Lạc rồi!”
Quang Hy kinh sợ, mãi đến giờ phút này anh mới hiểu vì sao Mộ Tranh luôn bảo vệ Tiểu Lạc quá mức, anh vốn tưởng rằng vì đứa bé thiếu ba nên cô mới cẩn thận đến thần kinh như vậy, nhưng thì ra đằng sau tình thương của người mẹ, luôn có những nguyên nhân đau lòng đến thế.
“Chuyện gì anh cũng không biết, chỉ biết phê bình tôi, nếu ngộ nhỡ Tiểu Lạc bị làm sao, tôi đây… tôi nhất định sẽ…”
Cô bỗng dưng dừng lại, hốc mắt phiếm hồng, rồi gắt gao đem con ôm vào trong ngực như sợ mất đi đứa nhỏ.
Quang Hy nhìn mà ngực co rút:
“… Xin lỗi.”
Mộ Tranh không để ý tới anh, mà chỉ dùng sức ôm lấy Tiểu Lạc.
“Đưa tôi.” Anh muốn giúp cô.
“Không cần!” Cô quật cường cự tuyệt ý tốt của anh:
“Nó là con tôi, tôi tự mình ôm nó về nhà.”
…
Có lẽ anh nên nói lời xin lỗi thật cẩn trọng lần nữa.
Về đến nhà, Quang Hy đứng ngoài không ngủ không nghỉ mà nhìn Mộ Tranh đang chăm sóc Tiểu Lạc, anh cảm thấy rất áy náy, nhưng thấy cô lạnh lùng khiến anh không biết nên mở miệng như thế nào.
Là anh rất sơ ý hại Tiểu Lạc phát bệnh, nhưng không phải anh cố ý, cô có cần thiết phải xem anh như kẻ thù không?
Anh căm phẫn bất bình, cô lạnh lùng khó chịu với anh, nhớ lại Nhâm Quang Hy này sáu năm qua còn chưa bao giờ nói lời xin lỗi với ai, cũng không thấy đứng trước mặt bất kỳ người phụ nữ nào mà anh không nặn nổi nửa câu, chỉ có cô mới khiến anh phá lệ.
Coi như cô lợi hại, coi như cô mạnh mẽ…
Tiếng chuông di động vang lên, Quang Hy mang tâm tình lo lắng nóng nảy tiếp điện thoại:
“Alô, ai vậy?”
“Sao giọng anh lạ vậy?” Đối phương kinh ngạc: “Tâm trạng không tốt à?”
“Dĩ Thiến.” Anh khống chế cảm xúc:
“Không phải em đi Mỹ tham gia hội nghị nghiên cứu và thảo luận à? Sao lại rảnh rỗi gọi cho anh?”
“Em đã trở về rồi.” Dĩ Thiến cười:
“Thừa dịp còn chưa quay lại bệnh viện nên gọi điện thoại tâm sự với anh, sao nào? Anh ở thôn Hoa Điền có ổn không?”
“Cũng được.” Quang Hy mệt mỏi xoa mặt: “Em thì sao?”
“Em tốt lắm, lần này đi Mỹ thu hoạch không ít đâu.”
Dĩ Thiến nói với anh những tin đồn thú vị ở Mỹ, Quang Hy kiên nhẫn nghe, đôi khi hòa theo vài câu.
“Nghe giọng anh có vẻ tâm trạng hơi tệ thì phải? Có phải vì việc ba giao cho anh tiến hành không thuận lợi không?”
“Em muốn nói việc tranh cãi ruộng đất? Yên tâm đi, thôn dân ở đây rất tín nhiệm anh, đã quyết định đem vụ án ủy thác cho anh xử lý, anh sẽ nghĩ biện pháp đối phó với họ thay Hoàn Vũ, em giúp anh chuyển lời đến chú Hà, bảo chú đừng lo lắng.”
“Không cần em phải nói, ba em nhất định sẽ an tâm, ông rất tín nhiệm anh.” Dĩ Thiến cười duyên.
Hai người lại hàn huyên một lát mới gác điện thoại, Quang Hy bàng hoàng mất vài giây, vừa nghiêng đầu đã thấy Mộ Tranh đứng ở cửa phòng anh, sắc mặt cô khó chịu.
“Thì ra anh tới thôn Hoa Điền của chúng tôi không phải vì phục vụ công ích, mà là anh tới thuyết phục giúp tập đoàn xây dựng Hoàn Vũ.”
Cô đã nghe thấy? Quang Hy chột dạ, thấy ánh mắt khinh thường của cô, làm anh buồn bực phát hoảng trong lòng, anh muốn giải thích, nhưng vừa mở miệng lại nói những lời khó nghe:
“Cô thì giỏi à? Cô nghĩ rằng tôi cam tâm tình nguyện tới nơi nhỏ bé này à?”
“Bỉ ổi!”
Mộ Tranh ném mạnh đệm chăn sạch sẽ mà cô đã giúp anh đổi lại:
“Tôi nói cho anh biết, người thôn Hoa Điền sẽ không đồng ý bán đâu, mọi người đều phải dựa vào mảnh ruộng này mà kiếm ăn.”
“Có tiền có thể điều khiển ma quỷ, tôi thấy các người thật mâu thuẫn, bỗng chốc muốn bán bỗng chốc lại không bán nữa, chẳng qua chỉ muốn nâng cao giá bán thôi chứ gì?” Anh chế nhạo.
Cô hung hăng trừng mắt nhìn anh:
“Anh nghĩ rằng chúng tôi và những kẻ có tiền các anh giống nhau, luôn giở trò tâm cơ như vậy à?”
“Tri nhân tri diện bất tri tâm[2].” Anh sắc bén đáp lại.
[2] Nghĩa là: Biết người biết mặt không biết lòng.
“Bỉ ổi, vô sỉ!” Cô hổn hển. “Thảo nào lúc trước anh lại biện hộ giúp tên xâm hại tình dục kia. Cũng bởi vì đối phương là Nghị sĩ quốc hội chứ gì?”
“Đúng vậy, vì hắn là Nghị sĩ quốc hội có tiền có thế, giúp đại nhân vật biện hộ nói chung vẫn tốt hơn giúp người bình thường rất nhiều.” Cô coi thường anh, anh hiếu thắng trước mặt cô:
“Thì sao nào? Không được à?”
“Anh…” Mộ Tranh quá thất vọng, cô xem tivi đến báo chí, còn đoán anh có nỗi khổ gì, kết quả chỉ đơn thuần là vì danh lợi… Cô vậy mà từng yêu người đàn ông này! “Anh tránh ra, lập tức xéo khỏi nhà tôi ngay, nơi này không chào đón anh!”
“Cô nói cái gì?” Sắc mặt anh xanh mét.
“Tôi nói, nhà của tôi không chào đón anh.” Cô gằn từng tiếng hạ lệnh đuổi khách:
“Mời anh chuyển ra ngoài.”
Chuyển thì chuyển, cô tưởng anh muốn à?
Đêm ấy, Quang Hy thu thập hành lý rồi mở cửa xe thể thao vừa mới sửa, chạy thẳng đến nhà trưởng thôn, cũng không quan tâm đối phương có đồng ý hay không mà ép buộc người ta ra khỏi phòng cho anh ở.
Trưởng thôn thấy sắc mặt anh khó coi nên sợ hãi, đành khúm núm đồng ý, vì anh mà tận lực chuẩn bị giường lớn, anh cũng lăn qua lộn lại mất ngủ cả đêm.
Người phụ nữ không thức thời kia, thật sự làm anh tức chết mà, cô dựa vào cái gì mà dùng giọng điệu khinh thường trách cứ anh, nhưng vì sao anh lại cảm thấy bi thương như vậy chứ?
“Nhậm Quang Hy, mày điên rồi à? Lời nói của loại bà cô nông thôn này, mày cứ coi như ruồi bọ kêu ong ong đi, để ý làm gì chứ hả?” Anh ảo não lầm bầm lầu bầu.
Vấn đề là, anh rất để ý, một ánh mắt phê phán của cô, một câu nói chỉ trích cũng khiến anh cảm thấy mình giống phạm nhân đang tiếp nhận lời xét xử, chạy trốn lửa tra tấn của địa ngục.
Quá quái lạ mà!
Anh không ngủ được, liền dứt khoát nhảy xuống giường, phẫn uất đập tường bình bịch bình bịch vào ban đêm, làm người nhà trưởng thôn sợ tới mức nghĩ đến ác quỷ gõ cửa.
Vài ngày liên tục, anh đến văn phòng trưởng thôn làm việc phục vụ xã hội, vẫn cái bản mặt nghiêm túc làm mọi người không dám đến gần, người dân trong thôn tranh nhau chạy trốn, đều quyết định giờ không phải thời điểm tốt để đến cố vấn pháp luật.
Quang Hy thấy mọi người trốn phía xa nói chuyện với nhau, cũng không quan tâm mọi người, cho đến lúc trời gần tối, anh nghe vài người trong thôn bàn bạc bão sắp tới mà ngạc nhiên.
“Nghe nói có khả năng khuya nay sẽ đổ bộ, ruộng hoa nhà bà thu hoạch thế nào rồi?”
“May mà tôi mời nhiều công nhân đến, cuối cùng thu hoạch cũng không tệ lắm, nhà bà thì sao?”
“Ừ, nhà tôi cũng vậy, nhưng tôi nghe nói Mộ Tranh gần như rất thảm, cô ấy không có tiền thuê người, hình như đều tự mình thu hoạch.”
“Cô ấy là phụ nữ, gấp rút như vậy liệu có xong không?”
“Nhưng việc này cũng không có biện pháp, vào thời điểm này, mọi người đều ốc còn không mang nổi mình ốc, có ai rảnh giúp cô ấy đâu?”
Người dân nói chuyện linh tinh, Quang Hy nhíu mày lắng nghe, xem sắc trời âm u ngoài cửa sổ, mưa gió sắp đến, bất giác anh cảm thấy có chút không yên.
Kỳ quái, anh vì người phụ nữ kia mà lo lắng ư? Cô không kịp thu hoạch hoa, là nhà cô có chuyện, nên cô bị ép làm việc trong mưa, anh lại vừa hay có thể trắng trợn đùa cợt cô một phen.
Ý nghĩ trong đầu vừa mới hiện lên, thì bên ngoài đã bắt đầu có mưa nhẹ, Quang Hy rùng mình, rốt cuộc ngồi không yên, anh bỗng nhiên đứng dậy.
…
Không xong rồi!
Mộ Tranh ngửa đầu nhìn trời, đột nhiên thấy mưa bắt đầu rơi, mà trong lòng có dự cảm không ổn, nhưng không có cách nào khác, chỉ có thể ra roi thúc ngựa thu thập hoa.
Nếu có Thác Dã ở đây thì tốt rồi, anh nhất định sẽ nghĩ biện pháp giúp cô tìm công nhân tạm thời đến thu hoạch, không biết anh có tìm được cháu trai trưởng thôn không nữa…
Cô chỉ có thể dựa vào bản thân thôi.
Một trận gió quật tới, Mộ Tranh đau hai má, cô ôm chặt hộp giấy, không cho cuồng phong chà đạp thùng hoa vừa thu hoạch được.
Gió thổi xiêu vẹo người cô, cô mất trọng tâm, thiếu chút nữa ngã vào ruộng hoa, thì một cánh tay rắn chắc đúng lúc giữ lấy cô, ôm cô vào lòng.
“Thời tiết tệ hại như vậy mà cô còn ra đây làm gì?” Người ấy tức giận khiển trách.
Cô ngẩng đầu, nhìn vào khuôn mặt không tán thành của Quang Hy, nhất thời không nói gì.
“Đi, theo tôi trở về!” Anh không để cô phân trần đã kéo cô đi.
“Không được, tôi còn chưa thu hoạch xong…”
“Đừng thu hoạch nữa! Cùng lắm thì chịu thiệt hại.”
Anh nói thật đơn giản! Cô buồn bực trừng mắt với anh:
“Anh có biết tôi rất cần tiền không? Gần đây còn phải nộp học phí cho Tiểu Lạc nữa.”
“Cô…” Anh do dự, bỗng nhiên hiểu ra cô phải khiêng gánh nặng kinh tế trên vai.
“Buông ra.” Cô thừa cơ thoát khỏi tay anh. “Cho dù không thể thu hoạch được hết đám hoa còn lại thì ít nhất cũng phải che bạt để tránh nước mưa, có thể giữ lại bao nhiêu thì giữ bấy nhiêu.”
Anh im lặng nhìn cô chằm chằm, ánh mắt hiện lên một tia không đành lòng:
“Tôi giúp cô.”
“Cái gì?” Cô sửng sốt.
“Cô nghe không hiểu à? Tôi nói tôi giúp cô!” Anh nói, bộ dạng không cho cô cự tuyệt:
“Bạt ở đâu? Tôi lấy tới giúp cô.”
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian